Cuộc sống đôi khi đưa chúng ta đến những ngã rẽ bất ngờ, và câu chuyện của tôi là một minh chứng cho điều đó. Tôi không có đam mê đặc biệt nào và từng nghĩ rằng mình may mắn vì không phải trăn trở về việc chọn lựa. Với điểm số khá giỏi, tôi dễ dàng đậu vào đại học và cảm thấy việc học nhàn hạ đến phát chán. Để thay đổi không khí, tôi quyết định đi làm thêm.
Có lẽ đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay một duyên phận, tôi lại chọn trúng một quán cà phê mà mọi người ở đó đều có đam mê riêng của mình. Ông chủ thích nhiếp ảnh, bartender mê thiết kế thời trang, thậm chí cậu bé phục vụ nhỏ hơn tôi một tuổi cũng có ước mơ mở một cửa hàng giày hiếm. Ngày đầu tiên đi làm, tôi bị chê là nhàm chán vì chẳng biết mình thích gì, và tôi cũng phải thừa nhận rằng mình không phải là một người thú vị.
Thời gian trôi qua, tôi tò mò hỏi ông chủ vì sao thích nhiếp ảnh mà lại mở quán cà phê, một điều tưởng chừng như lạc quẻ. Ông chủ trẻ của tôi mở tủ kính đựng đầy film và bảo: “Anh chỉ chụp hình bằng máy film, máy kỹ thuật số không có cửa với anh.” Tôi thốt lên: “Mắc chết được.” Ông chủ trả lời: “Bởi vậy anh mới mở quán cà phê này, không có nó tiền đâu mà mua film hả.”
Mỗi người phải lựa chọn cho mình một con đường, có thể dễ dàng, có thể khó khăn. Nhưng nếu chúng ta biết nhường một bước, bớt cố chấp, con đường đó sẽ dễ đi hơn. Bạn có thể nói bạn không biết mình thích gì, đam mê gì, nhưng không được phép nói bạn không giỏi mọi thứ. Bạn có thể đi cả đời để đến đích cuối cùng nhưng không được phép thả lỏng bản thân để dạo chơi.
Cậu bé phục vụ cuối tháng này sẽ nghỉ việc vì được nhận vào một công ty du lịch, làm hướng dẫn viên. Cậu nói rằng làm hướng dẫn viên sẽ đi được nhiều nơi, gặp được nhiều người, biết đâu sẽ tìm được những nơi bán giày độc đáo. Với tính cách hoạt bát, tương lai của cậu chắc chắn sẽ rất sáng sủa và lạc quan. Ít ra là lạc quan hơn tôi.
Trước đây, tôi từng nghĩ chỉ cần cố gắng học một chút, kiếm một công việc ổn định, ăn lương hàng tháng, sáng đi làm, tối về ngủ, thỉnh thoảng du lịch. Nhưng giờ nhìn lại, điều đó có vẻ rất nhàm chán. Tôi nghĩ đã đến lúc tôi tìm kiếm điều gì đó mà mình thực sự thích. Có thể khi biết được mình yêu thích điều gì, tôi sẽ có động lực làm việc hơn.
Sống với đam mê không phải lúc nào cũng phi thực tế. Những người có ước mơ thường dễ thành công hơn vì họ nỗ lực gấp nhiều lần những người không có. Vậy còn bạn, đã đến lúc bạn bắt đầu cuộc tìm kiếm cho riêng mình chưa?
Hãy mở lòng và khám phá, vì biết đâu, cuộc hành trình này sẽ giúp bạn tìm thấy mục tiêu thực sự trong cuộc sống.